
THUNG DUNG Đông tàn ắt tới xuân sang Ngôi sao vừa khuất, vừng dương lại ngời Giọt sương sớm, nắng ban mai Một vùng tươi mát, một trời yêu thương. (HK) Nhâp đại định cùng đạo sư Duy Tuệ xướng họa cùng Phú Tuệ, tưởng nhớ Hồng Công
Vừa vui thú chốn điền viên
Lại lên núi Chúa gặp tiên trên trời
Hai Bu nghĩ thật tuyệt vời
Phủi tay thế sự, dạo ngoài thiên thai.(HK)
Thiên thai chẳng hết ưu hoài
Bồng Lai tiên nữ các đài không eo
Liễu trong Bình Ngọc héo qoeo
Nước còn nguyên đó, ngài theo cõi trần. (PT)

Cõi tiên dẫu đẹp bội phần
Ta về cõi chợ theo chân bạn hiền
An nhàn vô sự là tiên
Tiêu dao đồng ruộng, dạo miền thiên thai.
Bồng lai đâu chỉ cõi ngoài
Tiên đời thường ở trong người đấy thôi
Sáng ra chưa tỏ mặt người
Đã nghe chim hót rộn trời cuối thu. (HK)

Đêm thời một giấc trơn tru
Thảnh thơi đầu óc, chẳng ư mộng gì
Hừng Đông tỉnh giấc li bì
Thong dong dẻo bước, an bình rong chơi.
Vốn thu lá rụng cành rơi
Vui nhờ gió bấc mà khơi lửa hồng
Thạch Bàn bặt tiếng tiên ông
Hỏi ra mới biết, trời đông cơ tàn. (PT)
Nghe thơ thoáng thấy lời thương
Qua thăm mới hiểu em đương chuyên buồn
Mừng em xử thế an nhiên
Nụ cười, khóe mắt vượt trên cõi phàm
Đông tàn ắt tới xuân sang
Ngôi sao vừa khuất, vừng dương lại ngời
Giọt sương sớm, nắng ban mai
Một vùng tươi mát, một trời yêu thương. (HK)